Thói quen tiện đâu làm đó – Cái bẫy giăng trong chính nhà mình
Xưởng
Thứ Bảy,
10/05/2025
(Bài 2 - Chuỗi "Cẩn thận là sống – Nhận diện nguy hiểm vô hình).
Nhà là chốn an toàn – nhưng cũng là nơi xảy ra nhiều tai nạn nhất.
Không phải vì nhà xấu hay thiếu thốn, mà vì sự tiện tay, tiện mắt và thiếu quan sát.
Một cái kéo để quên, một sợi dây điện lòng thòng
Người lớn dùng kéo xong để lại trên ghế sofa – và trẻ nhỏ tưởng là đồ chơi.
Nồi nước sôi vừa nhắc xuống, chỉ xoay người đi rửa chén – thì đứa bé đang bò lại gần.
Dây điện điện thoại sạc để lủng lẳng bên thành giường – trẻ vướng cổ khi ngủ.
Dụng cụ làm bếp bén, chai nước lau sàn, bật lửa, hóa chất tẩy… đều nằm trong tầm với.
Cửa sổ không lưới chắn, cửa ban công không chốt an toàn – và một cái leo lên vô ý.
Không ai cố tình tạo nguy hiểm. Nhưng thói quen “làm cho tiện”, “để tạm đây” lâu dần tạo nên một môi trường sống dễ gây hậu quả.
Tai nạn đến từ thói quen hơn là từ tai họa.
Có người nghĩ: “Mình để vậy hoài có sao đâu”.
Nhưng rủi ro không báo trước, và trẻ con thì học bằng cách khám phá mọi thứ.
Cái kéo hôm qua không sao, hôm nay lại là nguyên nhân dẫn đến vết thương sâu.
Cái dây điện lòng thòng hôm qua không vướng ai, hôm nay lại trở thành sợi thòng lọng vô tình.
Tai nạn không chừa ai, và càng dễ xảy ra với người cẩn thận chưa tới.
Sống kỹ để sống thảnh thơi.
Không cần phải quá cầu kỳ, chỉ cần thay đổi vài thói quen nhỏ:
Dùng xong là cất lại đúng chỗ.
Thường xuyên rà soát những gì trong tầm tay trẻ.
Làm gọn dây điện, dao kéo, hóa chất, vật dễ đổ vỡ.
Quan sát từ góc nhìn của trẻ: nếu mình cao 1m6 nhìn xuống thì chưa thấy gì cả – nhưng cúi xuống 80cm thì sẽ thấy thế giới trẻ đang sống trong cái gì.
An toàn không phải là gắn camera khắp nơi – mà là chủ động nhìn lại chính mình.
Kết thúc mở:
Người lớn không thể trông trẻ 24/24. Nhưng có thể tạo ra một không gian sống không chứa mầm nguy hiểm.
Không gian đó bắt đầu từ việc ngưng làm mọi thứ cho tiện mình, và bắt đầu làm mọi thứ để an toàn cho người khác.